VỀ THĂM TRƯỜNG XƯA
VỀ THĂM TRƯỜNG XƯA
Trong cuộc đời con người có lẽ những kỷ niệm về thời học sinh thật đẹp biết bao. “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò", những trò nghịch ngợm, những tình cảm học trò trong sáng… là hình ảnh gắn liền với tuổi học trò. Đời người đẹp nhất là thời học sinh, được vui vẻ, được học tập tại ngôi trường mình yêu thích là một điều rất may mắn.
![]() |
Thầy trò chụp ảnh lưu niệm trước tượng Hoàng Lê Kha và dãy nhà cũ ban giám hiệu |
Trường học là mái nhà chung cho tất cả chúng ta. Nơi ấy không chỉ cung cấp cho ta kiến thức mà còn giáo dục nhân cách cho mỗi người. Thầy cô chính là cha mẹ thứ hai của chúng ta. Mỗi khi nhớ về trường lớp thì ta lại nhớ lại hình ảnh những người thầy cần mẫn dạy dỗ chúng ta từng nét chữ, kể cho ta nghe những kinh nghiệm sống, dặn dò ta trước những vấp ngã của cuộc đời. Có những thầy cô rất tâm huyết với nghề dẫu rằng cuộc sống của họ khó khăn nhưng họ vẫn không từ bỏ con đường dạy học của mình. Những thầy cô như vây thật đáng quý biết bao.
Hằng năm vào các dịp lễ lớn như 20/11, ngày để chúng ta bày tỏ tấm lòng biết ơn của mình đối với thầy cô. Đồng thời đây cũng là dịp để mọi người hội tụ, trò chuyện với nhau sau một khoảng thời gian xa cách. Đây cũng là dịp để những cựu học sinh có cơ hội quây quần đông đủ với nhau, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm ngày xưa.
Tuy nhiên không phải cứ đợi có dịp lễ thì chúng ta mới tụ tập lại với nhau. Có rất nhiều cựu học sinh tự mình đi thăm lại trường cũ. Sự đổi thay của ngôi trường khiến họ mơ hồ nhớ lại hình ảnh của ngày xưa, họ nhớ lại mình khi là những cô cậu học trò tinh nghịch. Những cung bậc cảm xúc đan xen nhau khiến nhiều người khóc òa trong cảm xúc.
Theo chân một cựu học sinh trường THPT Thái Phiên đi tìm lại những ký ức của học trò chắc hẳn chúng ta sẽ bắt gặp lại hình ảnh của mình ở đâu đó trong dòng hồi tưởng của bạn ấy.
Đã 28 năm kể từ khi tôi ra trường tôi ít có dịp ghé lại trường. Dừng lại trước trường tôi bất ngờ khi thấy ngôi trường cũ ngày nào đã được thay đổi hoàn toàn, mới hơn, đẹp hơn và ....không còn tên của ngôi trường ngày xưa chúng tôi ăn-ngủ-học :Trường nội Trú Hoàng Lê Kha Tây Ninh. Hai cây phượng ngày xưa xum xuê,một trước cổng trường mát rượi ,một trước của phòng thầy hiệu trưởng trên đó có treo cái kẻng để mỗi ngày lúc 5 giờ sáng là chúng tôi nghe tiếng kẻng của thầy Đổng Ngọc Lập báo thức dậy tập thể dục và sau đó là những cây roi mót quất vào đít những đứa học trò "ham ăn ham ngủ" chúng tôi còn "ngủ nướng"để chạy ùa ra sân tập thể dục sáng,thì nay đã già nua khép nép bên những hàng cây mới.Nhưng với chúng tôi hai cây phượng này là dấu tích còn lại để chúng tôi bồi hồi nhớ lại kỷ niệm xưa mỗi khi chúng tôi có dịp về họp mặt. Khuôn viên trường giờ không còn như ngày xưa nữa.Sân bóng đá lũ học trò nghèo chúng tôi chơi ngày xưa giờ đã là nhà ở cho giáo viên. Dãy UNICEF còn đó,cũ kỷ rêu phong và sắp tới sẽ được phá bỏ để xây cơ sở mới cho trường thực nghiệm,nghe mà xót lòng.Dãy nhà của ban giám hiệu cũng còn đó,cũ kỷ rêu phong và sẽ phá bỏ trong tương lai.Còn dãy nhà nội trú nữ giờ là trường Trần Đại Nghĩa,sân trường đã được các cựu học sinh chúng tôi quyên góp làm lại cho cao ráo và khang trang hơn. Một nỗi buồn man mác nhớ lại cái lớp học ngày nào,ngôi trường sao mà khác xưa nhiều quá! Gặp lại cô giáo chủ nhiệm của tôi lớp 12c,Cô Định ,cô vẫn nhớ tôi, cô vui vẻ trò chuyện với tôi, cùng tôi ôn lại những kỷ niệm ngày trước. Cô bảo cô rất quý những học trò đến thăm lại trường, tôi thật xấu hổ khi không đến thăm trường đã nhiều năm.Thầy cô ở đây giờ đã tản mác đi nhiều nơi,người còn,người mất,người chuyển công tác,người về hưu . Những e ngại, ngượng ngùng khi lần đầu bước chân vào ngôi trường nội trú này khiến tôi cứ nhớ mãi, những giọt nước mắt, nổi buồn khi chia tay thầy cô cứ đan xen vào tâm trí tôi. Trò chuyện với cô được một lúc là ban tổ chức buổi gặp mặt năm nay mời các bạn và thầy cô vào dự lễ gặp mặt truyền thống., tôi hứa với cô năm sau chắc chắn tôi sẽ quay lại thăm trường.”
Những niềm vui, nổi buồn, những kỷ niệm ngày xưa cứ ùa về mãnh liệt hơn khi ta được trò chuyện với những thầy cô đã từng dậy dỗ chúng tôi. Bất cứ thầy cô nào cũng đều rất hoan nghênh học trò của mình về thăm lại trường. Thăm lại trường không chỉ đơn thuần là cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa mà còn khăng định chúng ta biết ơn công lao dạy dỗ, được may mắn học tập tại trường. Điều ấy thật đáng quý biết bao.
Thưa các thầy,các cô. Đã gần 30 năm xa trường rồi nhưng hôm nay quay về mái trường xưa dù trường không còn như ngày xưa nhưng chúng em,những đứa học sinh đứa thì ngoan hiền học giỏi,đứa thì nghịch ngợm phá phách vẫn thấy rất bồi hồi xúc động khi ôn lại kỷ niệm xưa.Những củ khoai mì "sượng" ,những lần trốn trường đi ăn bánh tráng cuốn rau muống chấm nước tương với chúng em sao tới giờ và mãi sao này vẫn ngọn.Giờ đây,chúng em tuy đã trưởng thành,mỗi người đều đã ít nhiều có chổ đứng vững chắc trong xã hội,nhưng khi quay về gặp lại bạn cũ,thầy xưa,chúng em vẫn cứ như những chú chim non,cứ như lũ trẻ con,lũ học sinh thơ dạy ngày nào của thầy cô.Đặc biệt hơn khi chúng em là những học sinh đặc biệt được nhiều thầy cô cũng đặc biệt: : khi thầy cô vừa là thầy dạy chúng em học chữ,vừa là bạn để chúng em trúc bầu tâm sự mỗi khi có chuyện buồn,vừa là cha mẹ dạy chúng em những lẻ sống ở đời.Ơn nghĩa này chúng em mãi khắc ghi.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam sắp tới,thay mặt tất cả các bạn học sinh cũ của ngôi trường Nội trú Hoàng Lê Kha em kính lời thăm hỏi sức khỏe tới toàn thể các thầy cô đã từng giảng dạy nhiều thế hệ học sinh của chúng em,chúc quý thầy cô luôn hạnh phúc và nhiều an vui trong cuộc sống.
Em Nguyên-Lớp 12c năm học 1985.
Nhận xét
Đăng nhận xét